[Tổng hợp Hint] Johnlock - Sherlock (2010) BBC - Ss3 Ep 1



Sherlock


The Empty Hearse


HÚ HÚ!!! Season 3 tới rồi!!! 😆😆😆
Trước khi bước vào mùa 3, chúng ta cùng nghía qua tập đặc biệt (mini epison) Many Happy Returns được phát trên Youtube vào giáng sinh năm 2013 đã nhé!
Còn nhớ ở cuối mùa trước, Sherlock đã tạo ra cái chết giả của mình để đánh lừa cả thế giới. Trong 2 năm giả chết của mình S vẫn tiếp tục âm thầm phá án dưới danh người khác. Không chỉ thế, tập mini này còn cho chúng ta xem một đoạn video S làm để chúc mừng sinh nhật J, xem cũng cảm động lắm đó. Khi Lestrade đưa đĩa cho J, anh sợ J vẫn còn buồn, nhưng J gạt đi và bảo không sao, có khi anh còn không xem nó, nhưng rồi anh cũng mở nó lên, rót một ly rượu và ngồi trên ghế sofa xem video.
Màn hình hiện lên gương mặt Sherlock, phía sau là bức tường giấy dán hoa văn quen thuộc của ngôi nhà số 221B, anh đang nói chuyện với Lestrade ở sau máy quay. Mặt S nhăn nhó tỏ vẻ khó ưa thường thấy.
...
S: - Mà sao John tổ chức sinh nhật được? Bạn bè đều ghét anh ấy. Nhìn mặt họ là biết. Tôi đã viết một luận văn về kìm nén sự căm ghét ở cự ly gần dựa hoàn toàn vào bạn bè của anh ta.
John nghe tới đây nhếch mép cười.
...
S: - Tôi cần một lúc để nghĩ xem mình cần làm gì.
John tự nói với Sherlock ở trong video: - Tôi biết việc anh có thể làm. Anh có thể thôi không chết nữa.
S: - Được.
John ngước mắt lên ngạc nhiên, cứ như Serlock đã đáp lại lời đề nghị của mình vậy.

S: - Được rồi, tôi sẵn sàng rồi.
(Biên kịch xức xắc!!!)
Sherlock ngồi xuống ghế thật thoải mái, nhìn vào máy quay và nói:
S: - Xin chào John. Tôi rất tiếc là mình không thể ở đó, tôi rất bận. Tuy nhiên, sinh nhật vui vẻ nhé! À, và đừng lo, tôi sẽ lại ở bên anh sớm thôi.

Cuối video, Sherlock đã mỉm cười và nháy mắt một cái, như cái nháy mắt với John vào lần đầu tiên hai người gặp nhau. Ý gì đây?! Là như chưa hề có cuộc chia ly đó!!! S sắp trở lại với J rồi! Thuyền Johnlock lại sắp được ra khơi nữa rồi hehe :)))

Tập 1 đây rồi

Trở về chốn xưa
Suốt 2 năm sau cái chết của S, J dường như không thể đối mặt được với sự thật này. Anh không hề gọi điện cho bà Hudson, cũng như không hề ghé thăm ngôi nhà cũ lấy một lần. Bà H giận ra mặt luôn, thương quá mà :3
J: - Tôi đã buông xuôi mọi thứ, bà Hudson, tôi để nó buông xuôi... và nó chỉ càng ngày càng khó khăn để có thể nhấc điện thoại lên... Bà hiểu ý tôi không?
Thương J và bà H quá à!!!

Nóng lòng gặp lại "người thương" Về phía S, anh đã được anh M tìm về để chính thức phá án trở lại. S thay quần áo, sửa soạn để gặp lại J sau bao năm xa cách. Cái cách S nói chuyện, là biết chỉ nghĩ đến việc được gặp J mà thôi :)) Luôn miệng nói về J, với vẻ mặt và giọng rất háo hức, tuy nhiên mặt anh cũng hơi dày một chút :v 
M: - Tôi cần cậu hoàn toàn tập trung vào vấn đề này, Sherlock. Cậu có hiểu không?
S: - Anh nghĩ gì về chiếc áo này? (nhìn vào gương ngắm nghía cái áo sơ mi trắng mới tinh mình đang mặc)
M: - Sherlock!
S: - Tôi sẽ tìm nhóm khủng bố ngầm cho anh, Mycroft. Cứ đưa tôi trở về London, tôi cần làm quen lại nơi đó, hít thở không khí ở đó, cảm nhận từng nhịp đập của trái tim nó.
A (trợ lý của M): - Một người của chúng tôi đã bỏ mạng để có được thông tin này. Mọi tin đồn, mọi tin tình báo đều được xác nhận, sẽ có một cuộc tấn công khủng bố vào London, một vụ lớn.
S: - Thế còn John Watson thì sao? (ai chết? chết ai? miễn không phải là John thì anh đây không quan tâm =))))
M: - John?
S: - Ừm, anh có gặp anh ta không?
M: - À có! Thứ sáu nào bọn tôi cũng hẹn nhau đi ăn tối cá và khoai tây chiên! (chọc S =)) Tôi đã để mắt đến cậu ta, dĩ nhiên. Chúng tôi chưa hề liên lạc...để chuẩn bị cho cậu ta.
S: - Chưa à? - Sherlock nhìn vào bức ảnh gần đây nhất của John, đập vào mắt anh chính là bộ ria mép của John, mặt anh đăm chiêu - Ta sẽ phải cạo cái đó đi.
M: - Chúng ta?
S: - Nhìn như người cổ đại. Tôi không thể trông là đang đi cùng một ông già được (ghê chưa =)))

Fangirl bung lụa
John bước vào căn phòng đó. Mọi thứ vẫn còn y nguyên như lúc anh rời đi, ngoại trừ một lớp bụi dày bám vào tất cả. Bà Hudson "không thể chịu được cảnh vứt chúng đi". Bà hỏi John:
H: - Vậy sao lại là bây giờ? Điều gì làm cậu đổi ý vậy?
J: - Tôi có vài tin muốn nói.
H: - Ôi chúa, có nghiêm trọng không? (mặt bà hoang mang)
J: - Gì cơ? Không, tôi không bị bệnh. Tôi...sẽ sống tiếp.
H: - Cậu sẽ ra nước ngoài?
J: - Không, không, tôi đã...tôi đã gặp một người.
H: - Ôi! Thật tuyệt - Bà H mừng rỡ reo lên.
J: - Phải, chúng tôi sẽ kết hôn. À thì, tôi sẽ cầu hôn.
H: - Thật sớm ngay sau việc Sherlock...
J: (hít một hơi dài) - Thì, vâng.
H: - Tên cậu ta là gì? =)))
J: - Đó là một phụ nữ. (J thở dài)
H: - Một người phụ nữ?! (reo lên một cách rất ngạc nhiên :)))
J: - Vâng, dĩ nhiên là một phụ nữ.
H: - Ahha, cậu quả là sẽ sống tiếp, phải không? (cười ẩn ý)
J: - Bà Hudson! Đã bao nhiêu lần... Sherlock không phải là bạn trai của tôi. (trời cười mém té =)))))
H: - Sống và hãy sống tiếp, đó là phương châm của tôi (tiếp tục nhìn ẩn ý :))
J: - Nghe này! Tôi không phải gay!!! - John gần như kêu lên :)))

Chủ tịch hội fangirl ship nhiệt tình ship bất chấp ship không kể ngày tháng thời điểm :)))) Bà H tuyệt vời quá! Đây chính là nỗi niềm fangirl phải kìm nén bấy lâu vì thuyền của mình bị lạc trôi :))

Quay lại chỗ S, anh đang nghĩ đến một kế hoạch xuất hiện để làm J bất ngờ, anh vẫn mặt dày như vậy :v
S: - Tôi nghĩ có lẽ tôi sẽ khiến John bất ngờ. Anh ta sẽ rất vui. (cười hứng chí)
M: - Cậu nghĩ vậy sao? (đúng rồi, chắc vui J ha :))))
S: - Ghé qua phố Baker, nhảy ra khỏi một cái bánh hay gì đó. (tỏ vẻ đây là một kế hoạch rất hay)
M: - Phố Baker? Cậu ta không ở đó nữa.
Sherlock nhíu mày, ngạc nhiên nhìn Mycroft.
M: - Sao cậu ta lại ở đó chứ? Đã hai năm rồi. Cậu ta đã tiếp tục cuộc sống của mình.
S: - Cuộc sống nào? Tôi đã đi xa cơ mà.
Ý anh nói là anh chính là cả cuộc sống của J á hả?!?! Chồi ôi trắng trợn. =)))) Bỏ người ta cho đã đi, có không giữ, mất đừng tìm nha!

Cải trang để làm John bất ngờ
Tối đó J đi ăn nhà hàng. S bèn tới đó gặp J, bằng cách dị như suy nghĩ thường ngày của anh. S cải trang thành bồi bàn, chơi cả giả giọng, giả vờ chạy lại phục vụ J nhiệt tình. Sau đó anh tính chơi ẩn dụ trong câu chữ để xuất hiện trước J một cách thật xuất sắc, tuy nhiên, J không thèm nhìn S một cái nào hết, cư xử như với bồi bàn thực sự luôn. Bể kế hoạch :))
Sherlock bận vest đen, cổ thắt nơ đen gọn gàng lịch lãm. Anh đeo thêm một cái kính và dùng bút kẻ mắt nước vẽ hai cái ria mép đáng lẽ khá duyên dáng nhưng bị lỗi vì không có gương. Anh giả bộ băng qua bàn John ngồi rồi bước lùi lại cúi xuống ngay sau lưng John hỏi:
S: - Tôi có thể giúp gì ngài không (nói bằng giọng Ý lai lai)
J: - À vâng, tôi đang tìm một cai sâm banh, một chai tốt.
S: - Đây đều là các loại rượu tuyệt vời, thưa ngài. (giọng ân cần)
J: - Đây không phải là lĩnh vực của tôi. Anh đề xuất loại nào?
S: - Ngài không thể chọn sai được. Nhưng nếu ngài muốn lời khuyên cá nhân của tôi, loại ở cuối danh sách là loại tôi ưa thích. Nó có hương vị như là một người quen cũ.
Sherlock cởi kính ra, đứng thẳng lưng nhìn John, gương mặt chờ đợi một sự hoảng hốt từ anh, nhưng không:
J: - Tuyệt! Tôi sẽ lấy chai đó. (ngoảnh mặt đi)
S: - Nó rất thân quen nhưng đầy tính...bất ngờ! - Giơ tay ra chờ hứng sự hoảng hốt của John.
J (hít một hơi dài) - Vậy thì, làm tôi bất ngờ đi. - Đưa lại tờ menu mà không thèm nhìn :)))
Sherlock giật tờ menu mặt bất mãn: - Tôi chắc chắn sẽ lãm thế, thưa ngài - và bỏ đi. =)))

Phá đám romance
Vậy đó. Tối nay J sẽ ăn tối với người mà anh sắp cầu hôn (huhu 😢) - chị đẹp Mary. J thật sự đã tiếp tục cuộc sống mới của mình. Hẳn là trong quãng thời gian S rời xa J, chị Mr đã làm chỗ dựa tinh thần to lớn cho J. Chị đã đến bên J trong lúc J khó khăn nhất, không khó hiểu khi J muốn gắn bó và xây dựng gia đình cùng chị.
Thấy chưa S. Anh thấy chưa. Hối hận chưa. Bỏ người ta giờ người ta có người mới rồi đó!!!

Cực chẳng đã, anh S quyết định...phá đám luôn màn cầu hôn của J :v (trước giờ vẫn vậy không thay đổi, luôn phá đám khoảnh khắc lãng mạn của J với các chị gái khác). Anh làm sao mà để người khác cướp mất J trước mắt mình thế được chứ =)))
J: - Vậy...nếu em đồng ý, Mary, liệu em có thấy... Nếu em có thể...
S: (bay vào nói liên hồi) - Thưa ngài, ngài sẽ thấy chai rượu này rất hợp, nó có chất lượng của cái cũ, cũng như màu sắc của cái mới...blah blah
J: - Xin lỗi, không phải bây giờ.
S: - ..như một ánh nhìn xa lạ bỗng dưng ta thấy như đang nhìn vào khuôn mặt người bạn cũ.
J: - Không, nghiêm túc đấy, anh có thể...?

Khoảnh khắc gặp lại
Sherlock cởi gọng kính ra và nhìn John, đúng lúc John ngước lên nhìn, anh sững người lại ngừng câu mình định nói. John không tin nổi mắt mình, hai đồng tử của anh giãn to và nhìn thẳng vào người đàn ông đang đứng đó không chớp mắt. Anh đứng phắt dậy, một luồng điện chạy qua cả cơ thể, miệng John mím chặt không thể nói nổi, anh thở rất mạnh như có một cơn nhói bóp nghẹt lấy tim. Hàng ngàn câu hỏi nhảy ra khỏi đầu John, cảm xúc hỗn độn đua nhau cuộn lên thành một mớ rối bời, John đứng mà run run, nhìn Sherlock trân trân, mắt đỏ dần.

S: - Vậy thì, phiên bản ngắn gọn là...chưa chết.
John vẫn im lặng.
S: - Hơi ác ý khi đùa anh như vậy, tôi biết. Có thể đã khiến anh đau tim, có lẽ vẫn có thể. Nhưng cho tôi bào chữa là...nó khá hài hước (buột miệng phì cười) (cái gì thế này hả Sher :v? make joke ngay lúc này sao :v ?)
John trừng mắt nhìn Sherlock, mặc cho lúc này anh có nói gì.
S: - Được rồi, nó không phải là một lời bào chữa hay. (mặt nghiêm túc trở lại)
Sherlock lấy khăn giấy chấm vào ly nước, chùi đi bộ ria trên miệng mình:
S: - Cái của anh có xóa đi được không? (đến quỳ với anh :v)

S: - Được rồi John, có lẽ tôi nợ anh một lời xin lỗi...
RẦM. John nắm tay đấm mạnh xuống bàn ngắt lời Sherlock.
J: - Hai năm - John cúi gằm mặt, lấy một hơi dài rồi đứng lên nhìn Sherlock, giọng nghẹn lại - Hai năm. Tôi đã nghĩ. ...Tôi đã nghĩ...anh đã chết. Anh đã để tôi đau buồn. Sao anh có thể làm thế?
Vì sao?
Thương John! Anh shock lắm đấy. Anh đã phải vất vả vượt qua nỗi đau đó như thế nào, bỗng nhiên Sherlock xuất hiện "như chưa hề có cuộc chia ly". Thành ra những gì mà John đã phải chịu đựng, những cố gắng trong quá khứ của anh đều trở nên vô nghĩa vì chúng chỉ là kết quả của một sự lừa dối.

Trả lại cho anh hết, Sherlock
Cũng tại S thôi, quay lại với người ta mà còn nhây cho được :v 
Lần 1: Lúc đầu ở nhà hàng, người ta đang tức, đã hối lỗi không đến nơi đến chốn rồi còn mở miệng chọc bộ râu của người ta. Tội này là tội không thành tâm thành ý kiêm bôi nhọ ngoại hình, đáng đánh -> Đánh!

Lần 2: Sau khi bị đuổi vì làm loạn ở nhà hàng, cả ba người "di cư" qua một quán ăn nhỏ.
S: - Tôi đã tính là sẽ có 13 tình huống khác nhau...Tình huống thứ nhất là...blah blah... Tình huống thứ hai là...blah blah blah... (nói như Eminem bắn rap)
J: (ngắt lời) - Là một thiên tài nhưng đôi khi anh rất ngớ ngẩn.
S: - Gì cơ?
J: - Tôi không quan tâm anh đã giàn dựng thế nào, Sherlock. Tôi muốn biết tại sao.
S: - Tại sao à? Tại vì Moriarty phải bị chặn đứng.
John khoanh tay chằm chằm nhìn Sherlock.
S: - À... Tại sao theo nghĩa... Hiểu rồi, vâng, tại sao. Cái đó hơi khó giải thích hơn.
J: - Tôi có cả đêm. (chạy đi đâu cho thoát =)))
S: - Ư hừm, thực ra, đó hầu hết là ý tưởng của Mycroft. (có mùi đổ vỏ ở đây :v)
J: - Ồ, vậy đó là kế hoạch của anh trai anh? ... Nhưng anh ta là người duy nhất? Người duy nhất biết bí mật?
S: - Một vài người khác nữa. Nó là một kế hoạch rất công phu, bắt buộc phải thế. Tiếp theo trong số 13 tình huống...
J: (ngắt lời) - Còn ai nữa? Còn ai biết nữa?
Sherlock mím môi không dám nói ra, John phải nói to lên: - AI?
S: - Molly
J: - MOLLY? (trời đoụ, sao cô ta lại biết còn tôi thì không được biết?!?! :) )
S: - Molly Hooper, và vài người trong mạng lưới vô gia cư của tôi nữa thôi. (khai ngu rồi anh :v )
J: - Được thôi - John cố gắng giữ bình tĩnh - Vậy chỉ có anh trai anh, Molly Hooper và 100 tên ăn mày.
Sherlock bật cười như nghe một câu đùa: - Không! Cùng lắm là 25 thôi!
Lúc này người ta đã dịu dịu rồi thì lại vô tư khai vô số tội, thái độ thì đùa cợt, tội này là tội khai ngờ-u :v, thái độ không đúng mực, vô tâm vô ý tứ, đáng đánh -> Đánh!
Kết quả:

Lần 3: Tiếp tục bị đuổi, tiếp tục qua quán khác chơi :)) Sherlock mặt cũng đau đớn, đang lau vết thương thế mà vẫn không quên thắc mắc về miếng râu dưới mũi John.
S: - Thật tình, không phải đùa à? Anh sẽ giữ thứ này?
J: - Ừ.
Sherlock cong miệng gật gật đầu tỏ vẻ đã hiểu cho John, rồi quay ngoắt lại nhìn nghi vấn:
S: - Anh chắc chứ?
J: - Mary thích nó.
S: - Ừmmmmm, không, cô ấy đâu có thích.
J: - Cô ấy có thích.
S: - Cô ấy không thích.
John hơi chột dạ, quay lại nhìn Mary để tìm sự đồng cảm thì gặp ngay ánh mắt như được trút bỏ nỗi niềm bấy lâu của cô.
Mr: - Ôi đừng!
J: - Ôi, tuyệt thật. (J thột tay đưa lên che râu)
Mr: - Em xin lỗi! Em xin lỗi! Em không biết phải nói với anh như thế nào...
J: - Phải rồi, hay thật đấy! Anh rất nhớ cảm giác này đấy!
Chọc John thành công :v

John quay sang như muốn hét vào mặt Sherlock nhưng phải hạ nhỏ giọng vì đang ở chỗ công cộng:
J: - Một từ thôi, Sherlock, tôi đã chỉ cần có thế thôi! Một từ để báo cho tôi biết là anh vẫn còn sống!
S: - Tôi đã định liên lạc rất nhiều lần, nhưng mà...
John bật cười mỉa mai.
S: - Tôi đã lo là anh sẽ nói gì đó lộ liễu.
J: - Cái gì (quay đầu 90 độ nhướn mày nhìn S)
S: - Anh biết đấy, để lộ bí mật.
John lớn tiếng: - Vậy ra đây là lỗi của tôi?!?
Chị Mary bật cười thích thú - phản ứng của bao nhiêu fangirl khi xem cảnh cãi nhau này =))))
John như muốn gào lên: - Tại sao tôi là người duy nhất nghĩ điều này là sai trái? Người duy nhất phản ứng như một con người!
S: - Phản ứng thái quá.
J: - PHẢN ỨNG THÁI QUÁ. (kêu lên) Phản ứng thái quá? Vậy là anh giả chết rồi đi vào đây như thể không có gì, nhưng tôi không được có thắc mắc gì!?...
Sherlock chu miệng "suỵt suỵt" ra hiệu cho John nhỏ tiếng. Ừ thì John nhỏ tiếng được vế đầu của câu tiếp, rồi vế sau anh còn gào lên to hơn nữa:
J: - ...bởi vì Sherlock Holmes nghĩ đó là một HÀNH ĐỘNG BÌNH THƯỜNG!!!
S: - Im đi John! Tôi không muốn mọi người biết tôi còn sống! - Sherlock cũng hô to lên. (có gì đó sai sai rồi hai cha nội :v )
J: - Vậy nó vẫn là bí mật?!? (hét vào mặt S)
S: - Vâng, nó vẫn là bí mật! (nhìn xung quanh dò xét) Hứa là anh sẽ không nói với ai chứ?
J: - THỀ CÓ CHÚA! (hét lên như muốn cho cả thế giới cùng biết =))))

Sherlock nhích lại gần John và nói nhỏ:
S: - London đang gặp nguy hiểm, John. Sắp có một cuộc tấn công và tôi cần anh giúp.
John nhướn mày hết cỡ nhìn Sherlock, rồi nhìn qua Mary, rồi nhìn lại Sherlock.
J: - Cần tôi giúp?
Sherlock mỉm cười nhìn John đắc ý: 
S: - Anh đã thấy nhớ điều này, thừa nhận đi. Cảm giác được săn đuổi, máu sục sôi trong cơ thể, chỉ có hai ta chống lại cả thế giới. (ế, câu này nghe quen quen =)))
Còn nhớ tập 3 season trước, hai anh nắm tay nhau chạy trốn cảnh sát, tui cũng đã phát ngôn câu na ná vậy nè! =))) Vậy là gợi nhắc tình xưa, John ơi còn nhớ cái đêm hôm đó?! :))) 
Lần này thì S bị đánh vì cái tội...tiết lộ bí mật quốc gia. Ai đời vợ tương lai của người ta đang đứng bên cạnh, lại khui hết bí mật của người ta ra, tội này rất nặng, nói trúng tim đen làm người ta hết đường cãi :v nói chung là nói đúng nhưng mà nói không đúng lúc, à mà anh thích thì anh đánh thôi, đánh cho hả dạ -> Đánh!

J bắt chiếc taxi và cùng Mr về nhà, để lại S đứng bơ vơ giữa đường, mũi còn đang dính đầy máu. S đã đọc vị con người Mr, dường như anh đã biết được phần nào mẫu người mà J yêu thích. Sau đó S còn đứng nhìn theo xe chở J và Mr đi khuất, gương mặt có vẻ khá buồn. Anh chậm rãi quay người độc bước về hướng ngược lại con đường.
Liệu lúc này anh có cảm thấy được sự cô đơn khi không có John không hả Sherlock?

Rất vinh hạnh, hội fangirl và fanboy chúng ta được đưa vào một cảnh phim ở phút thứ 29, cùng với bao nhiêu là thuyết âm mưu không thể nào cẩu huyết hơn =))) Thuyền Sherlly với Sheriarty (trời đoụ cảnh còn lộ hơn thuyền Johnlock nữa huhuhu!!!) Bởi vậy ta nói đội ngũ đạo diễn biên kịch chính xác là cái động fan gơ fan boy rồi anh chị em ạ!!! (còn lộ như thế nào, để dành cho bài của Sheriarty nhé!)

Một vạn lời nói không bằng một câu của người đó

Bà Hudson chê râu già, J cứng đầu không nghe. Chị Mary thì chịu đựng suốt, đến khi Sherlock chê một cái:
=> Cạo liền =)))) ahihihihi

Fangirl chân chính nhất hệ mặt trời: Mary
Fangirl chân chính nhất của thuyền Johnlock đây rồi mừng quá anh chị em ơi!!! 
Khi J và S cãi nhau, chị chỉ đứng ngoài xem, với tâm thế của một fangirl ấy :)))
Chị hứa với S sẽ thuyết phục J quay lại phá án với S -> tạo điều kiện cho hai người.

Chị bảo chị thích S, khi J hỏi chị có tin S được không -> ủng hộ S.

Chị ngồi đọc blog của J viết về S mà chăm chú và say mê như đọc fanfic vậy :v


Ship tận tình, ship hết mình:
Mr: - Anh đang làm gì thế?
J: - Anh đang rửa mặt.
Mr: - Anh đang cạo nó đi.
J: - Thì em ghét nó mà.
Mr: - Sherlock ghét nó.
J: - Hóa ra ai cũng ghét nó.
Mr cười ẩn ý và thích thú :))))
Mr: - Anh có định gặp anh ấy nữa không?
J: - Không, anh sẽ đi làm.
Mr: - Sau khi đi làm về, anh có gặp anh ấy không?
John bất lực đi vào phòng về sinh cạo râu.
Mr: - Trời, em phải chịu đựng 6 tháng các nụ hôn đầy ria, vậy mà anh ta chỉ cần thò mặt ra một cái...
J: - Anh không cạo ria vì Sherlock Holmes.
Mr: - Oh, anh nên in câu đó lên một chiếc áo phông. =))) 


Anh J nói gì chị cũng chặt chém được hết :))) Chị hiểu rõ quá mà!


Như một thói quen

Cuối cùng S cũng cho mọi người biết rằng mình còn sống. Anh có thể đường đường chính chính phá án trên danh nghĩa của mình. Tuy nhiên, cộng sự của anh thì vẫn còn giận anh, nên anh phải tìm một cộng sự tạm thời mới. S chọn Molly như một cách để cảm ơn chị ý ?!? (really? :v S nghĩ gì vậy nhỉ) Tuy nhiên trong quá trình khám nghiệm hiện trường, những lời nói của J cứ luẩn quẩn trong trí óc S khiến anh khá phân tâm. (nhớ chăng :))) S phải xua đuổi những lời nói ảo vọng đó bằng cánh thốt ra miệng "im đi" làm L và Mol hoang mang thấy rõ (kiểu nói chuyện một mình như bị khùng :v).

Và như một thói quen, anh đáp lại các
lời nói của mol nhưng lại kêu tên John.


Còn J cũng bị ám ảnh bởi S, khi anh cho rằng một bệnh nhân kỳ quặc là do S giả trang để chọc mình, lột đồ người ta ra rồi mới biết là không phải, vội vàng xin lỗi đeo lại đồ cho người ta :v
Khúc này thấy chị Mary tức tốc chạy vào, chắc để hóng "cảnh hay" của Johnlock mà bị mừng hụt :v


John!
J bị bắt cóc bởi một thế lực ẩn danh. Hắn đã gửi tin nhắn cho Mr mà phải giải được nó thì mới cứu được J. Mr đã nhờ S giúp đỡ. Cả hai tức tốc phóng xe đi tìm J, không ngờ J bị bọn bắt cóc vùi dưới đống củi lửa trại. Mặc dù lửa đã châm, bốc cháy ngùn ngụt, S vẫn lao vào dùng tay bới gỗ tìm J, anh không ngừng gọi tên John.
Lúc J được cứu, anh chỉ nhìn rõ mỗi gương mặt S, còn mặt của chị Mr chỉ thấy mờ mờ :)))

Bất chấp ba mẹ, miễn được gặp riêng John
Con cái bất hiếu, mê troai bỏ ba mẹ :v Nói vậy thôi chứ thực ra cũng không có gì quá đáng lắm. Tâm lý mấy đứa thường thích ở riêng với bạn bè, ngồi chơi với bạn mà có ba mẹ bên cạnh thì ngại ấy mà :))) (hoặc là chưa sẵn sàng ra mắt, e hèm)
John mở cửa bước vào, thấy hai vị khách có tuổi đang ngồi trên ghế sofa nói gì đó với Sherlock.
S: - John?
J: - Xin lỗi, anh đang bận.
S: - Không, không, họ sắp đi rồi. (nhanh tay đỡ hai người khách đứng dậy)
J: - Không, nếu anh đang có một vụ...
S: - Không có vụ gì. (cười khả ái)
P: - Chúng ta sẽ ở đây đến thứ bảy, nhớ gọi điện nhé...
S: (ngắt lời) - Vâng, rất hay, đi ra đi. (vừa nói vừa đẩy ra khỏi cửa)
Bố mẹ S chặn cửa lại, mẹ S áp tay vào má anh định thơm yêu thì S nhanh như một tia chớp đẩy bà ra và đóng cửa lại, lưng tựa vào cửa thở ra như vừa đuổi được tà ấy :v

S: - Xin lỗi về chuyện đó. (ý nhị quá cơ, từ bao giờ... :v ?)
J khi biết đó là ba mẹ của S thì có hơi bất ngờ, vì trông họ khá bình thường như bao cặp ba mẹ khác. J có vẻ vui vì được biết họ, và chắc là có chút tiếc khi chưa được nói chuyện với họ (chưa được ra mắt, e hèm).
J quay lại chất vấn S về việc họ có biết chuyện S giả chết hay không, một lần nữa S lại phải xin lỗi J :))
Không hiểu sao, mỗi lần muốn lái từ chủ đề giả chết sang chủ đề khác, S đều lấy bộ ria của J ra để nói :v
S: - Vậy là anh đã cạo nó đi à?
J: - Ừ, không hợp với tôi lắm.
S: - Ừ, tôi rất mừng.
J: - Anh không thích nó à? (Ồ, có quan tâm nhá! Anh có in cả triệu cái áo phông thì cũng không lừa được cả thế giới đâu J =)))
S: - Không. Tôi thích bác sĩ của mình râu ria sạch sẽ.
Ối trồi ôi!! Giờ là thành "my doctor" rồi nha! =))))

Bày trò gạ John 
S và J lần theo chứng cứ tới được chỗ toa tàu chứa quả bom khủng bố, dưới một đường hầm cũ. Không may, tên khủng bố cùng lúc đó cho kích hoạt quả bom, trong vòng 2 phút 30 giây nó sẽ nổ banh xác hết các thượng nghị sĩ và hai tay thám tử, không ai khác chính là S và J :v
J vô cùng hoảng sợ bởi vì S nói rằng anh không biết gỡ bom, hai người chỉ còn nước đi gặp ông bà. Nhưng mà thực chất thì S gài hết cả đấy. Anh lại bày trò chơi khăm J thôi :v (không biết chừa là gì)
Hãy xem S diễn deep như nào:
Lục tung "lâu đài suy tưởng" của mình để tìm cách gỡ bom:
"Khuôn mặt đáng thương" vì không tìm được gì :v
Xin người thứ tha...
Khóc thấy thương chưa :v
Tất cả sự diễn xuất này...là để John nói ra những lời thật lòng và những lời mà Sherlock muốn nghe :v (mấy đứa nham hiểm hay chơi trò này quá ha :v )
 J: - Anh là người tuyệt nhất và thông thái nhất tôi từng biết.
Sherlock nghe thấy lập tức ngẩng đầu lên nhìn John ánh mắt cảm động rưng rưng.
J: - Và dĩ nhiên tôi tha lỗi cho anh.
Mặt S vô cùng xúc động đến sững sờ...

Cơ mà sau đó anh lật mặt như lật bánh tráng =))
Cười nắc nẻ như được mùa :v không đỡ được mặt anh luôn S ơi
J biết sự thật thì máu dồn lên não: "tôi biết mà! tôi biết mà!" ừ biết mà vẫn bị lừa, thương anh :v
S: - Những gì anh nói thật ngọt ngào. =))) (hahaha)
...
J: - Tôi chắc chắn sẽ giết anh.
S: - Thôi xin anh, giết tôi là trò của hai năm trước rồi.
Sherlock nhìn John cười khiến anh cũng phì cười theo (cười một cái mà tha thứ hết mọi lỗi lầm kìa :v )

Cuối cùng hai người cũng làm hòa. Họ lại trở thành perfect partners của nhau, cùng dấn thân vào những vụ án tối mật.

Sau tất cả, mình lại tình như cái bình
Johnlock bắn hường ở cuối phim :3 J thì nhìn S cười thân thiết, S cũng nhìn J đắm đuối, nói với J bằng giọng cực kì trầm ấm.
J: - Khi anh chết, tôi đã đến thăm mộ của anh.
S: - Tôi đã hy vọng thế.
J: - Tôi đã có bài phát biểu nho nhỏ. Tôi đã thật sự tâm sự với anh.
Sherlock quay lại để nhìn John. Anh mỉm cười và nhẹ nhàng nói:
S: - Tôi biết. Tôi đã ở đó.
J: - Tôi đã xin anh thêm một phép màu. Tôi đã xin anh thôi không chết nữa.
S: - Tôi đã nghe thấy. (I heard you)
Và John đã cười nhẹ rất an lòng.
Cảm xúc của fangirl lúc này:
😂😂😂

Anyway, sau đó S đã tự mở lời phá tan bầu không khí lãng mạn hiếm có của hai người. S và J cùng bước ra cửa đón cánh nhà báo như trước kia họ vẫn làm cùng nhau.

Đoàn tụ rồi!!! Vậy là đôi bạn đã đoàn tụ với nhau, sau bao năm tháng chia ly thăng trầm đau khổ! Tuy nhiên chúng ta có thể thấy đó là cô gái ấy đã xuất hiện, vâng chính chị Mary, và họ chuẩn bị tổ chức đám cưới, nên khả năng cao là tập sau sẽ có nhiều tình tiết éo le lắm đây!






















Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Hiểu đúng về Bromance và BL

[Tổng hợp Hint] Hannigram - Hannibal (2013) NBC - Ss2

[Tổng hợp Hint] Johnlock - Sherlock (2010) BBC - Ss1 Ep 1

[Tổng hợp Hint] Hannigram - Hannibal (2013) NBC - Ss3

[Tổng hợp Hint] Johnlock - Sherlock (2010) BBC - Ss1 Ep 2

[Tổng hợp Hint] Johnlock - Sherlock (2010) BBC - Ss1 Ep 3