[Tổng hợp Hint] Johnlock - Sherlock (2010) BBC - Ss2 Ep 3
Sherlock
The Reichenbach Fall
Tập cuối season 2 tới rồi, nhanh quá :((( Một tập đầy máu và nước mắt được báo trước ngay từ đầu phim.
Sherlock và John, với một công việc mà nguy hiểm luôn song hành, cái chết có thể đến bất cứ lúc nào. Điều gì sẽ xảy ra nếu bỗng dưng Sherlock biến mất khỏi cuộc đời John?
Đau đớn, thất thần, không thể chấp nhận, và phải tìm đến bác sĩ tâm lý.
Đó là những gì mà John sẽ phải trải qua, trong tập phim này.
Nếu bạn quan tâm và đã từng đọc về Sherlock Holmes, bạn sẽ biết là có một tập Sherlock và Moriarty cùng ngã xuống thác nước Reichanbach, kết thúc cuộc đời và sự đối đầu của hai người. Tập 3 chính là minh họa cho tập truyện đó.
John và Sherlock đã phá được rất nhiều vụ án lớn. Hai anh cùng nhau xuất hiện trên mặt báo nhiều hơn và càng ngày càng trở nên nổi tiếng. John cảm thấy được nguy hiểm tiềm tàng từ sự nổi tiếng của Sherlock. Trực giác của anh mách bảo rằng chuyện không hay sẽ xảy ra (vâng, và đúng là như thế :((( ):
J: - Như vậy là quá nhiều. Chúng ta cần phải cẩn thận hơn.
Sherlock quăng chiếc nón được tặng cho John: - Anh nói cẩn thận hơn là sao?
J: - Ý tôi là bây giờ đó không phải là một chiếc nón thợ săn nữa, mà là nón của Sherlock Holmes. Ý tôi là, bây giờ anh không hoàn toàn là một thám tử tư nữa. Anh chỉ còn cách sự nổi tiếng chừng này thôi. - John đưa ngón trỏ và ngón cái ra như đang cầm một viên bi nhỏ, ý nói rằng Sherlock sắp thành người nổi tiếng.
S: - Rồi sẽ qua.
J: - Tốt hơn là nên thế. Báo chí sẽ hướng về anh, Sherlock. Họ luôn tìm người để nói và họ sẽ hướng về anh.
Sherlock ngồi xuống ghế, im lặng một chút nhìn John:
S: - Chuyện đó làm anh khó chịu.
J: - Chuyện gì?
S: - Những gì người ta nói.
J: - Đúng thế.
S: - Về những gì người ta nói về tôi ư? Tôi không hiểu tại sao chúng làm anh phiền lòng?
John cúi đầu xuống hạ giọng: - Hãy cố gắng giữ mình đừng nổi quá. Tuần này tìm cho mình một vụ vừa vừa thôi. Tránh xa tin tức ra.
Khi một điều gì đó chỉ mình mình biết, mà bắt đầu được nhiều người biết đến rộng rãi, bạn sẽ cảm thấy nó không còn là của riêng mình nữa, giống như mình sắp đánh mất nó vậy.
Khi bạn là fangirl/fanboy và làm nghề viết báo
"Chàng độc thân John Watson"
"Thường xuyên có sự hiện diện của chàng độc thân John Watson"
"Đã xác nhận, John Watson độc thân"
Đó là những gì báo viết về John khi nhắc đến anh như cộng sự của Sherlock. Ta nhấn mạnh chữ "độc thân" để tìm hiểu mối quan hệ của J và S. Hai người luôn xuất hiện cùng nhau, cả hai đều không có bạn gái, không phải là ngầm nói rằng hai người giống như một cặp đôi sao hihihi 😏😏😏
Điềm báo nguy hiểm
Moriarty trở lại, lần này hắn tuyên bố đối đầu với Sherlock. Trước khi S và J bước vào vụ đối đầu này, S đã nhìn J có chút lo lắng, như cảm thấy được nguy hiểm sắp tới.
Luôn nghĩ đến John
S lấy dấu giày ở hiện trường để lần theo manh mối của Mo. Anh tới phòng thí nghiệm cùng J và Molly. S đưa Molly phân tích một phản ứng, cô tìm ra và nói với S, nhưng S lại nói "cảm ơn John". Molly đã phải đính chính lại tên mình, và S chỉ "ừ" cho qua, làm tổn thương trái tim thiếu nữ :v
Sherlock có sợ mình sẽ biến mất khỏi cuộc đời John?
Thêm một phát ngôn mang tính điềm báo. Trong phòng thí nghiệm, Mol đã bắt chuyện với S:
Mol: - Nhìn anh rất buồn, khi anh nghĩ là anh ấy không thể thấy anh. - "Anh ấy" ở đây ám chỉ John.
Sherlock ngưng nhìn vào kính hiển vi, quay sang nhìn Molly đầy khó hiểu.
Mol: - Anh có ổn không? Và đừng nói là anh ổn, vì tôi biết thế nghĩa là gì. Buồn bã vì anh nghĩ không có ai nhìn thấy anh cả.
S: - Cô nhìn thấy tôi mà.
Mol: - Tôi không tính.
Molly nói chuyện đầy ẩn ý. Có thể ý cô là, John mới là người quan trọng đối với Sherlock, còn cô thì không. Nhất chị Molly! Dù bị S làm tổn thương nhiều lần, nhưng chị vẫn ủng hộ anh hết lòng.
Hoàn toàn tin tưởng Sherlock
Kế hoạch của Moriarty là khiến tất cả mọi người nghi ngờ tài năng, sự thật về Sherlock, và hắn thực sự đang dần đạt được điều đó. Khi mọi người bắt đầu tỏ ra nghi ngờ S, J vẫn tin tưởng S và thể hiện mình muốn bảo vệ S.
S: - Họ sẽ quyết định.
J: - Quyết định?
S: - Quyết định xem có quay lại với một trát bắt giữ tôi không.
J: - Anh nghĩ thế à?
S: - Thủ tục thông thường thôi.
J: - Lẽ ra anh nên đi với anh ta (Lestrade), người ta sẽ nghĩ...
S: (ngắt lời) - Tôi không quan tâm người ta nghĩ gì.
J: - Anh sẽ quan tâm nếu họ nghĩ anh ngu ngốc hay sai lầm.
S: - Không. Nghĩ về tôi như thế chỉ khiến họ thành người ngu ngốc và sai lầm thôi.
J: - Sherlock! (lớn tiếng) Tôi không muốn cả thế giới nghĩ anh là...
John quay lại bắt gặp ánh mắt mở to của Sherlock, anh bỗng ngừng lại không nói hết câu, cho đến khi Sherlock mở lời hỏi:
S: - Rằng tôi là gì?
J: - ...Một kẻ lừa đảo.
Sherlock ngả người ra lưng ghế:
S: - Anh đang lo là họ đúng.
J: - Sao?
S: - Anh lo họ nói đúng về tôi.
J: - Không.
S: - Vì thế mà anh buồn. (S nhận ra là J buồn vì mình kìa!!! :O ) - Anh không chấp nhận được khả năng là họ có thể đúng. Anh sợ là anh bị lừa.
J: - Không phải thế.
S: - Moriarty cũng đang đùa giỡn với đầu óc anh đó. Anh không thấy được chuyện gì đang diễn ra sao?!?! - Sherlock hét lên và đập bàn rất mạng.
John lặng người nhìn Sherlock, rồi nhìn ra phía cửa sổ, hạ giọng:
J: - Không, tôi biết anh là thật mà.
S: - Anh chắc không?
John quay đầu lại nhìn Sherlock: - Không có ai giả vờ làm một kẻ khó ưa mọi lúc mọi nơi được đâu.
Sherlock đã mỉm cười nhè nhẹ.
Woaaa! Niềm tin này của J thực sự đã tiếp thêm động lực và an ủi cho S mà!!! Những lúc khó khăn, chính anh, John, anh đã ở bên cạnh ủng hộ Sherlock! 😊
Lestrade và Donovan xông vào nhà S. J chạy xuống cầu thang chặn đường họ, hỏi L "anh có trát bắt chưa? Có chưa?" mà nếu như L nói "không có" thì chắc J sẽ không đời nào để L bắt S đi.
Roẹt roẹt. Chiếc còng khóa hai tay Sherlock lại, anh không hề kháng cự, thậm chí đã mặc sẵn áo khoác và quàng khăn để đi ra ngoài.
L: - Sherlock Holmes, tôi có lệnh bắt anh vì nghi ngờ bắt cóc trẻ em.
S: - Không sao đâu John.
J: - Anh ấy có chống cự đâu (nói với L). Không, không thể được. Chuyện này quá vớ vẩn.
L: - Đưa anh ta xuống nhà.
J: - Anh không cần phải thế.
L: - Đừng có cố nhảy vào, không là tôi phải bắt anh luôn đấy! - Lestrade chỉ ngón trỏ vào mặt John lớn giọng cảnh cáo. Sherlock bị dẫn ra ngoài trước ánh mắt bất lực của John.
Trưởng phòng G bước vào:
G: - Donovan?
D: - Vâng, thưa sếp.
G: - Bắt được hắn chưa?
D: - Rồi, thưa sếp.
G: (quay qua J) - Trông chỗ này hơi quái dị đấy, nếu anh hỏi tôi. Thường là thế, loại dân phòng này.
John không nói gì, nhìn G không chớp mắt.
G: - Anh đang nhìn gì thế?
G ăn trọn một quả đấm xịt cả máu mũi. Vậy là John cũng bị đè ra giữa chiếc xe cảnh sát, chỗ Sherlock đang đứng. Sherlock quay qua nhìn John:
S: - Đi cùng tôi sao?
J: - Ừ.
Roẹt roẹt. Mấy anh cảnh sát khóa tay John và Sherlock vào chung một còng.
J: - Rõ ràng là vi phạm pháp luật khi đấm trưởng phòng điều tra hình sự.
Sherlock nghe vậy quay đầu ra hướng khác nhếch mép cười một cái vô cùng đắc ý. =)))))
Sướng khổ có nhau vậy đó, đi đâu cũng không rời =)))
"John ơi đi trốn với anh..."
S: - Ừm, thế này hơi bất tiện.
J: - Sẽ không có ai bảo lãnh cho chúng ta.
S: - Tôi đang nghĩ về cuộc bỏ trốn táo bạo sắp diễn ra của chúng ta.
J: - Sao?
Sherlock thò tay vào trong xe bấm nút bộ đàm phát ra một âm thanh chói tai khiến tất cả cảnh sát bị phân tâm. Nhân lúc hỗn loạn, Sherlock nhanh tay rút khẩu súng trên hông một tên cảnh sát gần đó, giương lên hét lớn:
S: - Thưa quý ông quý bà, phiền các vị quỳ xuống được không?!
Mọi người đứng yên sững sờ nhìn Sherlock. Anh dơ súng lên trời bắn vài phát và chĩa súng hét lớn:
S: - Tốt nhất là làm ngay đi!!!
L: - Làm như anh ta nói đi! - Mọi người đều quỳ xuống. =)))
Lúc này tay J và tay S vẫn đang bị còng chung. Không hiểu sao, S không phải là người thuận tay trái, nhưng anh lại cầm súng bằng tay đang bị còng của mình. Nên mặc dù S là người cầm súng, nhìn như cả hai người cùng cầm súng và đang đồng lòng phạm pháp vậy. =))))
John hét lên: - Như mọi người thấy, khẩu súng là ý tưởng của anh ta. Tôi chỉ là một, ờ ờ... mọi người biết đấy...
S: (ngắt lời hét lớn) - Con tin của tôi! (lúc này S mới đổi tay cầm súng và chĩa vào đầu J để làm màu :v )
J: - Con tin, đúng vậy, có lý! Hợp lý đấy! - Thì thầm với Sherlock. =))) Hai người diễn hợp rơ nhau ghê ha!
"Cầm tay anh, chạy cùng anh..."
Cảnh TÌNH NHƯ CÁI BÌNH làm rúng động con dân đây rồi!!!!!!!!
😍😍😍 J và S chạy trốn cảnh sát trong tình cảnh hai tay bị còng chặt với nhau (sao mà xức xắc thế không biết!!!). Sherlock sợ J chân ngắn không chạy theo mình kịp nên đã nói với anh:
S: - Nắm lấy tay tôi! (Take my hand!)
OIMEOI!!! Cảnh này là best favorite - được ưa thích nhất của các fangirl fanboy mỗi khi chế vid Johnlock đó nha các chị em =))))
Cứ như hai người nguyện cùng nhau "chống lại cả thế giới" để được "mãi mãi gần nhau" vậy 😝😝 haha
Và đúng là anh John chân hơi ngắn =))) S nhảy cái vèo qua hàng rào, còn J thì bị mắc lại :v Anh quê quá, muốn S giúp mình nhưng vẫn muốn tỏ ra ngầu, J bèn với tay túm cổ áo S lôi anh lại gần thì thầm *gyaaa*
J: - Chúng ta cần phải hợp tác. =)))
BEST SCENE OF THIS MOMENT!!!
John và Sherlock đã phá được rất nhiều vụ án lớn. Hai anh cùng nhau xuất hiện trên mặt báo nhiều hơn và càng ngày càng trở nên nổi tiếng. John cảm thấy được nguy hiểm tiềm tàng từ sự nổi tiếng của Sherlock. Trực giác của anh mách bảo rằng chuyện không hay sẽ xảy ra (vâng, và đúng là như thế :((( ):
J: - Như vậy là quá nhiều. Chúng ta cần phải cẩn thận hơn.
Sherlock quăng chiếc nón được tặng cho John: - Anh nói cẩn thận hơn là sao?
J: - Ý tôi là bây giờ đó không phải là một chiếc nón thợ săn nữa, mà là nón của Sherlock Holmes. Ý tôi là, bây giờ anh không hoàn toàn là một thám tử tư nữa. Anh chỉ còn cách sự nổi tiếng chừng này thôi. - John đưa ngón trỏ và ngón cái ra như đang cầm một viên bi nhỏ, ý nói rằng Sherlock sắp thành người nổi tiếng.
S: - Rồi sẽ qua.
J: - Tốt hơn là nên thế. Báo chí sẽ hướng về anh, Sherlock. Họ luôn tìm người để nói và họ sẽ hướng về anh.
Sherlock ngồi xuống ghế, im lặng một chút nhìn John:
S: - Chuyện đó làm anh khó chịu.
J: - Chuyện gì?
S: - Những gì người ta nói.
J: - Đúng thế.
S: - Về những gì người ta nói về tôi ư? Tôi không hiểu tại sao chúng làm anh phiền lòng?
John cúi đầu xuống hạ giọng: - Hãy cố gắng giữ mình đừng nổi quá. Tuần này tìm cho mình một vụ vừa vừa thôi. Tránh xa tin tức ra.
Khi một điều gì đó chỉ mình mình biết, mà bắt đầu được nhiều người biết đến rộng rãi, bạn sẽ cảm thấy nó không còn là của riêng mình nữa, giống như mình sắp đánh mất nó vậy.
Khi bạn là fangirl/fanboy và làm nghề viết báo
"Chàng độc thân John Watson"
"Thường xuyên có sự hiện diện của chàng độc thân John Watson"
"Đã xác nhận, John Watson độc thân"
Đó là những gì báo viết về John khi nhắc đến anh như cộng sự của Sherlock. Ta nhấn mạnh chữ "độc thân" để tìm hiểu mối quan hệ của J và S. Hai người luôn xuất hiện cùng nhau, cả hai đều không có bạn gái, không phải là ngầm nói rằng hai người giống như một cặp đôi sao hihihi 😏😏😏
Điềm báo nguy hiểm
Luôn nghĩ đến John
S lấy dấu giày ở hiện trường để lần theo manh mối của Mo. Anh tới phòng thí nghiệm cùng J và Molly. S đưa Molly phân tích một phản ứng, cô tìm ra và nói với S, nhưng S lại nói "cảm ơn John". Molly đã phải đính chính lại tên mình, và S chỉ "ừ" cho qua, làm tổn thương trái tim thiếu nữ :v
Sherlock có sợ mình sẽ biến mất khỏi cuộc đời John?
Thêm một phát ngôn mang tính điềm báo. Trong phòng thí nghiệm, Mol đã bắt chuyện với S:
Mol: - Nhìn anh rất buồn, khi anh nghĩ là anh ấy không thể thấy anh. - "Anh ấy" ở đây ám chỉ John.
Sherlock ngưng nhìn vào kính hiển vi, quay sang nhìn Molly đầy khó hiểu.
Mol: - Anh có ổn không? Và đừng nói là anh ổn, vì tôi biết thế nghĩa là gì. Buồn bã vì anh nghĩ không có ai nhìn thấy anh cả.
S: - Cô nhìn thấy tôi mà.
Mol: - Tôi không tính.
Molly nói chuyện đầy ẩn ý. Có thể ý cô là, John mới là người quan trọng đối với Sherlock, còn cô thì không. Nhất chị Molly! Dù bị S làm tổn thương nhiều lần, nhưng chị vẫn ủng hộ anh hết lòng.
Hoàn toàn tin tưởng Sherlock
Kế hoạch của Moriarty là khiến tất cả mọi người nghi ngờ tài năng, sự thật về Sherlock, và hắn thực sự đang dần đạt được điều đó. Khi mọi người bắt đầu tỏ ra nghi ngờ S, J vẫn tin tưởng S và thể hiện mình muốn bảo vệ S.
S: - Họ sẽ quyết định.
J: - Quyết định?
S: - Quyết định xem có quay lại với một trát bắt giữ tôi không.
J: - Anh nghĩ thế à?
S: - Thủ tục thông thường thôi.
J: - Lẽ ra anh nên đi với anh ta (Lestrade), người ta sẽ nghĩ...
S: (ngắt lời) - Tôi không quan tâm người ta nghĩ gì.
J: - Anh sẽ quan tâm nếu họ nghĩ anh ngu ngốc hay sai lầm.
S: - Không. Nghĩ về tôi như thế chỉ khiến họ thành người ngu ngốc và sai lầm thôi.
J: - Sherlock! (lớn tiếng) Tôi không muốn cả thế giới nghĩ anh là...
John quay lại bắt gặp ánh mắt mở to của Sherlock, anh bỗng ngừng lại không nói hết câu, cho đến khi Sherlock mở lời hỏi:
S: - Rằng tôi là gì?
J: - ...Một kẻ lừa đảo.
Sherlock ngả người ra lưng ghế:
S: - Anh đang lo là họ đúng.
J: - Sao?
S: - Anh lo họ nói đúng về tôi.
J: - Không.
S: - Vì thế mà anh buồn. (S nhận ra là J buồn vì mình kìa!!! :O ) - Anh không chấp nhận được khả năng là họ có thể đúng. Anh sợ là anh bị lừa.
J: - Không phải thế.
S: - Moriarty cũng đang đùa giỡn với đầu óc anh đó. Anh không thấy được chuyện gì đang diễn ra sao?!?! - Sherlock hét lên và đập bàn rất mạng.
John lặng người nhìn Sherlock, rồi nhìn ra phía cửa sổ, hạ giọng:
J: - Không, tôi biết anh là thật mà.
S: - Anh chắc không?
John quay đầu lại nhìn Sherlock: - Không có ai giả vờ làm một kẻ khó ưa mọi lúc mọi nơi được đâu.
Sherlock đã mỉm cười nhè nhẹ.
Woaaa! Niềm tin này của J thực sự đã tiếp thêm động lực và an ủi cho S mà!!! Những lúc khó khăn, chính anh, John, anh đã ở bên cạnh ủng hộ Sherlock! 😊
Lestrade và Donovan xông vào nhà S. J chạy xuống cầu thang chặn đường họ, hỏi L "anh có trát bắt chưa? Có chưa?" mà nếu như L nói "không có" thì chắc J sẽ không đời nào để L bắt S đi.
Roẹt roẹt. Chiếc còng khóa hai tay Sherlock lại, anh không hề kháng cự, thậm chí đã mặc sẵn áo khoác và quàng khăn để đi ra ngoài.
L: - Sherlock Holmes, tôi có lệnh bắt anh vì nghi ngờ bắt cóc trẻ em.
S: - Không sao đâu John.
J: - Anh ấy có chống cự đâu (nói với L). Không, không thể được. Chuyện này quá vớ vẩn.
L: - Đưa anh ta xuống nhà.
J: - Anh không cần phải thế.
L: - Đừng có cố nhảy vào, không là tôi phải bắt anh luôn đấy! - Lestrade chỉ ngón trỏ vào mặt John lớn giọng cảnh cáo. Sherlock bị dẫn ra ngoài trước ánh mắt bất lực của John.
Trưởng phòng G bước vào:
G: - Donovan?
D: - Vâng, thưa sếp.
G: - Bắt được hắn chưa?
D: - Rồi, thưa sếp.
G: (quay qua J) - Trông chỗ này hơi quái dị đấy, nếu anh hỏi tôi. Thường là thế, loại dân phòng này.
John không nói gì, nhìn G không chớp mắt.
G: - Anh đang nhìn gì thế?
G ăn trọn một quả đấm xịt cả máu mũi. Vậy là John cũng bị đè ra giữa chiếc xe cảnh sát, chỗ Sherlock đang đứng. Sherlock quay qua nhìn John:
S: - Đi cùng tôi sao?
J: - Ừ.
Roẹt roẹt. Mấy anh cảnh sát khóa tay John và Sherlock vào chung một còng.
J: - Rõ ràng là vi phạm pháp luật khi đấm trưởng phòng điều tra hình sự.
Sherlock nghe vậy quay đầu ra hướng khác nhếch mép cười một cái vô cùng đắc ý. =)))))
Sướng khổ có nhau vậy đó, đi đâu cũng không rời =)))
"John ơi đi trốn với anh..."
S: - Ừm, thế này hơi bất tiện.
J: - Sẽ không có ai bảo lãnh cho chúng ta.
S: - Tôi đang nghĩ về cuộc bỏ trốn táo bạo sắp diễn ra của chúng ta.
J: - Sao?
Sherlock thò tay vào trong xe bấm nút bộ đàm phát ra một âm thanh chói tai khiến tất cả cảnh sát bị phân tâm. Nhân lúc hỗn loạn, Sherlock nhanh tay rút khẩu súng trên hông một tên cảnh sát gần đó, giương lên hét lớn:
S: - Thưa quý ông quý bà, phiền các vị quỳ xuống được không?!
Mọi người đứng yên sững sờ nhìn Sherlock. Anh dơ súng lên trời bắn vài phát và chĩa súng hét lớn:
S: - Tốt nhất là làm ngay đi!!!
L: - Làm như anh ta nói đi! - Mọi người đều quỳ xuống. =)))
Lúc này tay J và tay S vẫn đang bị còng chung. Không hiểu sao, S không phải là người thuận tay trái, nhưng anh lại cầm súng bằng tay đang bị còng của mình. Nên mặc dù S là người cầm súng, nhìn như cả hai người cùng cầm súng và đang đồng lòng phạm pháp vậy. =))))
John hét lên: - Như mọi người thấy, khẩu súng là ý tưởng của anh ta. Tôi chỉ là một, ờ ờ... mọi người biết đấy...
S: (ngắt lời hét lớn) - Con tin của tôi! (lúc này S mới đổi tay cầm súng và chĩa vào đầu J để làm màu :v )
J: - Con tin, đúng vậy, có lý! Hợp lý đấy! - Thì thầm với Sherlock. =))) Hai người diễn hợp rơ nhau ghê ha!
"Cầm tay anh, chạy cùng anh..."
Cảnh TÌNH NHƯ CÁI BÌNH làm rúng động con dân đây rồi!!!!!!!!
😍😍😍 J và S chạy trốn cảnh sát trong tình cảnh hai tay bị còng chặt với nhau (sao mà xức xắc thế không biết!!!). Sherlock sợ J chân ngắn không chạy theo mình kịp nên đã nói với anh:
S: - Nắm lấy tay tôi! (Take my hand!)
Cứ như hai người nguyện cùng nhau "chống lại cả thế giới" để được "mãi mãi gần nhau" vậy 😝😝 haha
Và đúng là anh John chân hơi ngắn =))) S nhảy cái vèo qua hàng rào, còn J thì bị mắc lại :v Anh quê quá, muốn S giúp mình nhưng vẫn muốn tỏ ra ngầu, J bèn với tay túm cổ áo S lôi anh lại gần thì thầm *gyaaa*
J: - Chúng ta cần phải hợp tác. =)))
BEST SCENE OF THIS MOMENT!!!
"Nhìn như đôi tình nhơn đang chạy trốn cả thế giới hú hú @v@"
Cảm xúc của fangirl lúc này:
Rời xa John
S cuối cùng đã hiểu được kế hoạch của Mo. Anh (một lần nữa) dấu J, nhắn tin hẹn gặp Mo tại một tòa nhà cao tầng. Để J không nghi ngờ, S cố tình tỏ ra không quan tâm bất cứ điều gì ngoài vụ án, kể cả bà Hudson, khiến J phải tức giận hét vào mặt S.
John hoảng hốt nói với S: - Bà Hudson đã bị bắn.
Sherlock mặt bình thản: - Như thế nào?
J: - Chắc là do một trong những tên giết người mà anh đã kéo đến đó. Lạy chúa! Bà ấy đang hấp hối, Sherlock, đi thôi!
S: - Anh đi đi, tôi đang bận.
J: - Bận sao? (J ngạc nhiên)
S: - Tôi đang nghĩ. Tôi cần suy nghĩ.
J: - Anh cần...? Bà ấy không có ý nghĩa gì với anh sao? Có lần anh đã suýt giết một người vì hắn đã động vào bà ấy!
S: - Bà ấy chỉ là bà chủ nhà thôi. - Nói nhưng không hề nhìn John.
J: - Bà ấy đang hấp hối! Đồ máu lạnh! - John kêu lên, rồi cố gắng nín lại và hạ thấp giọng - Chết tiệt! Chết tiệt! Anh cứ ở đây nếu anh muốn. Một mình anh.
S: - Cô đơn là những gì tôi có. Sự cô đơn bảo vệ tôi.
J: - Không đúng, bạn bè mới bảo vệ chúng ta. - John giật mạnh cánh cửa và tức giận bỏ đi.
Huhu, tại sao đến lúc này còn làm khổ nhau :((( thiếu gì cách hở Sherlock.
John chạy về nhà. Mở cửa, anh thấy bà Hudson đang đứng đó, tươi cười nhìn anh và hỏi han anh. John thất thần nhận ra tất cả những gì Sherlock làm là để anh tránh xa khỏi nguy hiểm. Anh tức tốc chạy ra đường bắt một chiếc taxi đi tìm Sherlock. Lúc này, Sherlock và Moriarty đã có một cuộc nói chuyện khá dài. Mo muốn S chết trong ô nhục, và nếu anh không chết, hắn sẽ cho anh lý do để chết, đó là bạn bè anh sẽ chết thay anh.
Mo: - Để ta cho ngươi vài lời khích lệ nữa nhé. Bạn bè của ngươi sẽ phải chết nếu ngươi không chết.
Sherlock sững người, anh bật thành tiếng:
S: - John?
Những lúc nguy hiểm, không phải bạn sẽ nghĩ tới người quan trọng nhất cuộc đời bạn sao? Đối với Sherlock, người đó là John.
Mo: - Không chỉ John đâu. Tất cả mọi người.
S: - Bà Hudson?
Mo: - Tất cả.
S: - Lestrade?
Mo: - Ba viên đạn, ba tay súng, ba nạn nhân.
Vậy là, ba người quan trọng nhất đối với Sherlock chính là John, bà Hudson, và anh Lestrade.
Khúc biệt ly
Sherlock bước lên bậc rìa của nóc tòa nhà, gió trên cao lay mạnh hai tà áo khoác. Anh nhìn xuống dưới, chiếc xe chở John cũng vừa chạy đến. John bước xuống xe và nhận được cú điện từ Sherlock:
J: - Alo?
S: - John.
J: - Này Sherlock, anh không sao chứ?
S: - Quay lại và đi ngược lại lối mà anh đã đến!
J: - Tôi sẽ vào trong.
S: - Hãy làm như tôi nói đi! Làm ơn! - Sherlock lớn tiếng, giọng anh run run.
John dừng chân và quay người lại: - Đến chỗ nào? - John vừa nói vừa bước đi, nhìn xung quay tìm kiếm Sherlock.
S: - Dừng ở đó.
J: - Sherlock?
S: - Được rồi, hãy nhìn lên trên. Tôi đang ở trên nóc nhà.
John chậm rãi ngước lên, dáng người quen thuộc đó, đang ở trong tầm mắt anh, nhưng quá xa.
J: - Ôi lạy chúa.
S: - Tôi...tôi không được phép đi xuống, nên tôi sẽ phải nói chuyện như thế này.
J: - Có chuyện gì thế? - John thở mạnh.
S: - Tôi muốn nói lời xin lỗi. Tất cả đều là sự thật.
J: - Sao?
S: - Mọi thứ mà họ nói về tôi. Tôi...đã tạo ra Moriarty.
John sững sờ không tin nổi vào tai mình. Anh ngước lên nhìn, mắt không rời Sherlock.
J: - Sao anh lại nói vậy?
Giọng Sherlock nghẹn lại: - Tôi là một kẻ lừa đảo.
J: - Sherlock...
S: - Tất cả những gì được nói trên báo đều đúng. Tôi muốn anh nói với Lestrade, tôi muốn anh nói với bà Hudson, và Molly. Anh hãy nói với bất kỳ người nào lắng nghe anh...rằng tôi đã tạo ra Moriarty...để phục vụ cho những mục đích của tôi.
J: - Được rồi, im đi, Sherlock. Im đi! Lần đầu tiên chúng ta gặp nhau... lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, anh đã biết tất cả về chị gái tôi, đúng không?
S: - Không ai có thể thông minh đến vậy.
J: - Nhưng anh có thể.
Sherlock bật cười, nhưng rồi nước mắt anh bắt đầu chảy thành dòng. Một giọt nước mắt rơi xuống khỏi gò má anh.
S: - Tôi đã nghiên cứu anh. Trước khi chúng ta gặp mặt, tôi đã nghiên cứu mọi thứ để có thể gây ấn tượng với anh...Đó là một trò lừa bịp. Chỉ là một mánh khóe ảo thuật thôi.
John lắc đầu và nhắm mắt lại như muốn chối bỏ tất cả những gì mình đã nghe:
J: - Không. Được rồi, dừng lại đi! - John toan bước đi tới chỗ Sherlock thì bị anh cản lại.
S: - Không. Hãy đứng yên ở đó! Không được đi đâu cả!
J: - Được rồi...
S: - Hãy tập trung nhìn vào tôi! Xin anh, có thể làm điều này vì tôi không?
J: - Làm gì?
S: - Cuộc gọi này...là lời trăn trối của tôi. Đó là điều mà mọi người vẫn làm, phải không? Để lại lời trăn trối ấy.
John muốn buông điện thoại và lao tới chỗ Sherlock, nhưng anh không thể:
J: - Trăn trối? Khi nào?
S: - Tạm biệt John...
J: - Không. Đừng...
Sherlock quăng chiếc điện thoại qua một bên, dang hai tay ra, mặc cho John đang gào tên anh ở dưới. Anh buông mình, không chút do dự. John thẫn thờ không thể gọi tên anh, chứng kiến cảnh tượng trước mắt mình. Cả thế giới xung quanh John chao đảo, anh gần như không thể nghe thấy gì nữa, không thể nhìn thấy gì nữa ngoài Sherlock. Một chiếc xe đạp chạy ngang qua va vào John khiến anh ngã xuống mặt đường, John cảm thấy toàn thân đau đớn, nhưng rồi anh thấy cơ thể đang nằm ở phía xa kia, anh gắng gượng đứng lên để chạy lại bên Sherlock. Trong đầu John, chỉ còn vang vọng cái tên Sherlock.
J: - Tôi là bác sĩ. Cho tôi qua. Làm ơn cho tôi qua! Anh ấy là bạn tôi...anh ấy là bạn tôi! Làm ơn! - John cất tiếng khó khăn.
Anh chen qua đám đông, cố gắng với tay cầm lấy cổ tay Sherlock để bắt mạch. John ngã khuỵu xuống. Cú sốc tinh thần làm tê liệt toàn bộ cơ thể anh. John không thể đứng vững đến nỗi những người đi đường phải đỡ và dìu anh ra khỏi chỗ Sherlock. "Làm ơn, hãy để tôi..." John nói như không thở được và anh lại khuỵu xuống. Những người cứu hộ chạy tới, lật cơ thể Sherlock lên để khiêng lên cáng. Khuôn mặt quen thân đó bỗng trông trắng bệch. Mái tóc đen xoăn giờ bết lại đầy máu là máu. Không một rung động ở mi mắt, không một cử động.
J: - Ôi chúa ơi...không...
John đứng thất thần nhìn Sherlock được đem đi khỏi, tuyết bắt đầu rơi trắng con đường.
Lời từ biệt
John đứng bên cạnh bà Hudson trước bia mộ đen khắc tên Sherlock Holmes. Anh nói với bà Hudson rằng mình hiện tại không thể quay lại căn hộ của hai người, và anh rất giận. Sau đó bà H để J ở lại một mình, anh bắt đầu nói những lời từ đáy lòng mình:
J: - Ờm...Anh...anh đã có lần nói với tôi...rằng anh không phải là một người hùng. Ừm...(J hít một hơi dài) đã có lúc tôi còn nghĩ anh thậm chí không phải con người nữa, nhưng để tôi nói với anh điều này. Anh là...người đàn ông tuyệt vời nhất...một người...giống con người nhất mà tôi từng biết, và không ai có thể thuyết phục được tôi rằng anh đã lừa dối tôi...là như vậy đó.
John bước lại và đặt một tay chạm vào tấm bia đá.
J: - Tôi đã từng rất cô đơn...và tôi nợ anh rất nhiều.
John buông tay và rời đi, nhưng anh lại quay lại ngay và nói:
J: - Nhưng, làm ơn, hãy làm cho tôi điều này nữa, chỉ một điều nữa thôi, một phép lạ nữa. Sherlock, hãy vì tôi, xin anh đừng...chết. Anh có thể làm điều đó vì tôi được không? Hãy dừng chuyện này lại. Dừng lại.
John cúi đầu, nắm chặt hai bàn tay, thở mạnh. Anh lấy bàn tay che mặt mình và lau đi những giọt nước mắt đang trào ra. Rồi anh đứng thẳng người, nghiêm mình chào Sherlock lần cuối và quay bước đi.
John đã quá đau khổ, vô cùng đau khổ. Anh phải chứng kiến cái chết của Sherlock trong bất lực. Sherlock đã ở ngay trước mắt anh, đáng lẽ anh đã có thể làm gì đó. Sherlock ra đi, để lại cú sốc tinh thần quá lớn cho John. Anh đã đau, anh đã khóc, anh bị ám ảnh, anh phải nhờ cậy cả bác sĩ tâm lý. Đến cuối cùng J vẫn tin S tuyệt đối. Có thể nói S là người bạn thân nhất của J. J nói anh từng rất cô đơn, nhưng S đã giúp anh không còn cô đơn nữa, và anh nợ S điều đó. "I own you"
Có thể S khó ưa, năm lần bảy lượt khiến J tức giận, tự làm theo ý mình, bỏ ngoài tai lời nói của J, nhưng dù khó ưa như thế nào đi chăng nữa, S vẫn luôn khó ưa một cách đặc biệt đối với J. J chịu được hết, miễn là anh được ở bên cạnh S. Một người hiểu anh, sẵn sàng tám chuyện với anh, cùng anh lao vào nguy hiểm, sống chết có nhau, người ấy giờ đây anh không còn có thể thấy, không còn có thể nói chuyện cùng, không thể chạm vào được nữa.
Sự thật là...
Các bạn cũng biết mà :v nhân vật chính thì làm sao mà chết được :v
Sự thật là S đã đứng từ xa quan sát J và chứng kiến tất cả :v hay lắm Sherlock, sao anh có thể đứng nhìn John đau khổ tàn tạ vậy hả?!?! Người ta thì hết lòng vì anh, còn anh dấu nhẹm mọi thứ và làm tan nát trái tim người ta vậy đó!!!!!
Sherlock đúng là lắm chiêu trò. Thôi cũng nhờ vậy mà biết được John thương anh tới nhường nào :))))))) Một lần nữa: một mũi tên trúng hai đích!
Season 2 kết thúc mãn nhãn. Một kết thúc lâm li bi đát tâm lý xã hội, mặc dù chúng ta cũng đoán ra dễ thôi =)))
Hẹn gặp lại mọi người ở mùa tới. Thuyền Johnlock còn bơi xa nhé nhé!
End season 2
Nhận xét
Đăng nhận xét