[Tổng hợp Hint] Johnlock - Sherlock (2010) BBC - Ss1 Ep 1
Sherlock
A Study In Pink
Thật vui vì cuối cùng mình cũng có thể viết về Johnlock - cặp đôi thám tử nổi tiếng nhất mọi thời đại, và cũng là cặp đôi mở đầu cho chuyên mục Tổng hợp hint của mình. Mình chỉ soi trong phim thôi nhé, các yếu tố có ở truyện gốc mình sẽ không đề cập đến (tách riêng hoàn toàn với phim). Giờ thì lên thuyền Johnlock thôi anh em! \(^o^)/
Cặp đôi của chúng ta:
Sherlock
Holmes
Thám tử tư thiên tài của London. Phải nói là thiên tài của thiên tài.
Trí thông minh siêu việt, tư duy nhạy bén logic, khả năng quan sát tinh tường,
khứu giác siêu nhạy. Anh đã phá thành công hàng trăm vụ án khó nhằn mà cảnh sát
London cũng phải bó tay.
Tuy đẹp trai, tài giỏi, khí chất nhưng anh chưa từng
rung động một bóng hồng nào, và anh cũng không hề có lấy một người bạn (chỉ cho
đến khi anh gặp John =)) hihihi)
Một bác sĩ tài năng và cũng là một người
lính ở mặt trận Afghanistan về hưu. Anh bị ám ảnh bởi chiến tranh và thu mình lại với thế giới sau hòa
bình.
Anh cũng chưa vướng bận với bóng hồng nào mặc dù đã khá luống tuổi.
Khi
J thắc mắc về lời khuyên của Donovan, anh S chặt lại liền:
Chả
hiểu sao cứu người rồi còn trốn nữa :v Có thể J biết mình đã giết tên tội phạm
nên xóa mọi dấu vết để tránh phiền phức. Cũng nhờ vậy mà chúng ta lại có thêm
hint ở cuối phim :))
Sau
đó S hỏi han rất chân tình, lo lắng rất chu đáo, mắt nhìn J không rời:
Sau
đó hai anh chọc nhau cười (Thực sự dễ thương J))
Anh cũng chưa vướng bận với bóng hồng nào mặc dù đã khá luống tuổi.
Hai con người, hai số phận, định mệnh cho họ gặp nhau =))))) Và bằng một cách nào đó, phân tích, tính toán, linh cảm hay trực giác, Sherlock
đã chọn John làm người bạn đồng hành của mình.
Lần đầu tiên gặp nhau đã hint
bay tá lả rồi, tất cả là nhờ công thả thính của bạn S =)))
Nhưng mà trước khi hai anh thả thính nhau, biên kịch đã để sẵn thính cho họ rồi (quả là mối lương duyên dĩ hòa vi quý :3 )
Tư tưởng lớn gặp nhau. Mới vào phim mà
đã nói giống nhau rồi. Ta nói cái này gọi là có tướng phu thê ahihihi =))
Lần đầu gặp gỡ
Là ở trong phòng thí nghiệm của S (chả có miếng lãng mạn
nào :v) Mike dẫn J đi gặp người mà ai mà thèm ở chung phòng ấy. Ngay lần gặp đầu
tiên, J đã thể hiện sự tốt bụng của mình khi cho S mượn điện thoại di động để
nhắn tin, thế mà S đáp lại bằng cách “soi xét” và dò hỏi lý lịch của người ta
:v. Sau đó thì làm J kinh ngạc khi đọc vanh vách tiểu sử của anh.
Sherlock cầm lấy chiếc điện thoại của John, anh bật nó lên và hỏi:
S: - Afghanistan hay Iraq?
J: - Xin lỗi?
S: (quay lại nhìn J) - Là nơi nào, Afghanistan hay Iraq?
John nhìn Mike đầy khó hiểu, sau đó quay lại hỏi Sherlock.
J: - Afghanistan, xin lỗi, làm sao anh biết?
Sherlock nói chuyện với Molly, để mặc John vẫn đang không hiểu chuyện gì vừa xảy ra.
Sau đó S hỏi J xem anh
có phiền nếu S chơi Violin không.
Tổ ấm mang tên 221B Baker
J vẫn còn không hiểu vì sao S có thể biết được mình là lính ở Afghanistan dù chỉ mới gặp nhau có vài phút, anh tiếp tục hỏi:
J: - Xin lỗi nhưng làm sao anh biết đó là Afghanistan?
Có vẻ như S đã biết hết những thứ cần biết về J, và anh tự mình quyết định J sẽ là người ở chung với mình.
S: - Tôi để ý thấy một nơi xinh xắn ở trung tâm London, có thể chúng ta sẽ thích nghi với nó.
Mới gặp đã rủ người ta “về chung một nhà” rồi.
Anh
S chuẩn công :v
John không thể tin vào mắt mình. Ngay lúc Sherlock định rời đi, John đã lên tiếng giữ chân Sherlock.
J: - Vậy thôi sao?
Sherlock đứng lại, quay người về phía John: - Vậy thôi cái gì?
J: - Chúng ta chỉ vừa mới gặp nhau và chúng ta sẽ đi xem một căn hộ? ((J sợ bị trai lạ lừa đảo lợi dụng xâm hại :v))
S: - Có vấn đề gì à?
John nhìn Mike cười, và Mike lại cười rất đắc ý.
J: - Chúng ta không biết gì về nhau cả. Tôi không biết chúng ta sẽ gặp ở đâu. Tôi thậm chí còn không biết tên anh.
Sherlock nhìn thẳng John, ánh mắt như nhìn xuyên thấu bộ não của anh và đọc hết mọi thứ trong đó:
S: - Tôi biết anh là một quân y,... (nói vanh vách mọi thứ về John).
S chốt lại một câu "Anh thấy như vậy đã đủ chưa?" và rời đi, John kinh ngạc đến hóa đá. Trước khi S đi, anh ngó lại J và nói:
S: - Tên là Sherlock Holmes và địa chỉ là 221B phố Baker.
Sherlock nháy mắt một cái và rời đi như một vị thần :v
Vâng, nháy mắt nữa cơ! “Thính nơi đâu cứ bay lung
tung” J))))
Khai thật đi Mike! Anh ship thuyền Johnlock đúng
không?!?! Ánh mắt đó chỉ có thể là ánh mắt fanboy!!!!
*WOA WOA WOA*
Có ngay một fangirl ở trong nhà
Hôm sau hai anh dọn về “nhà mới”. Tại đây chúng ta
gặp bà Hudson – chủ tịch hội fangirl
S-J
H: - Anh nghĩ sao bác sĩ Watson? Có một phòng ngủ khác trên lầu, nếu các anh cần hai phòng ngủ. ((Ý là mặc định hai anh ngủ chung phòng, có khi chung giường :)))
J: - Đương nhiên chúng tôi cần hai phòng. (J chớp chớp mắt bối rối)
H: - Ồ đừng lo, mọi thứ đều ở gần đây. Bà Turner ở ngay bên cạnh, kết hôn rồi (thì thầm).
J thì bối rối còn S chả nói gì :)))
Nắm bắt được tính cách của J, S dụ J làm trợ lý của
mình chỉ trong vòng 3 nốt nhạc J))
Lestrade đến thông báo cho Sherlock về vụ tự tử thứ 4, Sherlock nhanh chóng mặc áo khoác đi tới hiện trường, không quên dặn John ở lại tự nhiên như ở nhà và đừng thức đợi anh. Tuy nhiên ngay sau đó anh quay trở lại căn nhà:
S: - Anh là bác sĩ
John giật mình ngoảnh lên, thấy Sherlock đã đứng ở cửa từ lúc nào.
S: - Chính xác thì anh là một quân y.
J: - Phải - J đứng dậy
S: - Tốt chứ?
J: - Rất tốt.
S: - Nhìn thấy rất nhiều thương tổn, những cái chết bạo lực - S từ từ tiến lại gần J.
J: - Ừm, phải.
S: - Tôi cá là có vài rắc rối.
J: - Đương nhiên. Có. Đủ cho một đời, quá nhiều.
S: - Có muốn thấy thêm nữa không?
S và J nhìn nhau không chớp mắt, ngay lập tức J đáp lại:
J: - Ôi, chúa ơi, có chứ! - Ánh mắt J rực sáng.
Cả hai cùng nhau ra khỏi nhà.
Xác nhận: dụ troai thành công J)))
Có vẻ dụ được J đi cùng mình làm S rất vui. Anh nói với bà H bằng giọng rất hào hứng, còn thơm má bà H trước khi ra ngoài. Bà H cũng phải thốt lên: - Nhìn anh xem, thật hạnh phúc.
Hai anh cùng đi khám nghiệm hiện trường. Khúc này
nhiều hint bé bé. Hãy để ý từng cử chỉ, lời nói, giọng điệu của S với J.
Ra mắt người nhà Sherlock
Sau
khi S bỏ đi tìm manh mối, J về một mình và được “ra mắt người thân”. Vâng,
thành viên thứ 2 của hội fanboy: Mycroft
Holmes – anh chồng tương lai :v
M cho người đưa J tới một căn phòng rộng ẩm thấp có vẻ bị bỏ hoang khá lâu. Chỉ có hai người đứng đối diện nói chuyện với nhau. Lúc này John vẫn chưa biết M là anh trai của S.
M: - Mối quan hệ giữa anh và Sherlock Holmes là gì?
J: - Không có. Tôi không hiểu anh ấy lắm. Tôi gặp anh ấy...hôm qua (giọng J hơi bối rối).
Mycroft dường như chỉ chực chờ John nói câu đó. Anh nói:
M: - Hừm, và kể từ hôm qua anh đã chuyển đến sống với anh ta và giờ thì hai anh đi phá án cùng nhau. Chúng ta có nên trông đợi một tuyên bố hạnh phúc vào cuối tuần không?
Tiên đoán đám cưới tương lai của em luôn :v
Trêu chọc nhau
S nhắn tin kêu J về nhà có chuyện quan trọng, nhưng thực
chất là để nhắn tin hộ S :v Thế là hai anh có màn xéo sắc với nhau (tất nhiên S
chiếm ưu thế). Hai người có chemistry cực kỳ tốt nhưng mà quá nhiều để bỏ hết
vào bài này (trời, mới 45ph trong tổng 1 tiếng rưỡi thôi đấy =)))
S kể hết với J về chi tiết vụ án.
J: - Anh nói những điều này cho cảnh sát chưa?
S: - Không có thời gian cho việc đó.
J: - Vậy sao anh lại nói với tôi?
S: - Bà Hudson lấy cái sọ của tôi rồi.
J: (ngó nhìn chỗ để cái sọ) - Vậy tôi cơ bản là lấp chỗ
cho cái sọ của anh? (cuối cùng đã hiểu ra là mình bị chọc)
S: - Thư giãn đi. Anh làm tốt lắm!
J: Câm
nín =))
J: - Cô ấy (Donovan) nói anh thích thú với điều này, anh hưởng thụ nó (chỉ việc thích thú với việc phá án là khá lập dị).
S: - Và tôi nói “nguy hiểm”, và anh ở đây. (Nói “here you
are” với giọng mỉa mai :v Anh cũng giống tôi thôi, dễ bị dụ bởi mấy thứ gây hứng
thú =))
J: - Chết tiệt! (Chỉ biết tức tối chửi thề! Tất nhiên
rồi, chồng anh là thám tử thiên tài cơ mà, đâu dễ gì để cho anh nằm chiếu trên
đâu =))
(Quá là dễ thương!).
“Hẹn
hò” trong lúc phá án =))
Trong lúc chờ kẻ sát nhân xuất hiện, bỗng S rủ J vào một quán ăn để cứu đói, và thế là
chúng ta có fanboy thứ 3: chủ nhà hàng.
Người đàn ông có dáng người to lớn, mặc áo sơ mi trắng thắt cà vạt chỉn chu, bước đến bàn của hai người, niềm nở bắt tay Sherlock:
A - Sherlock,! Mọi thứ trên menu, bất cứ gì anh cần, đều miễn phí (vừa nói vừa đưa thực đơn) Trong căn nhà, cho anh và buổi hẹn hò của anh.
S: - Anh muốn ăn gì? (quay qua hỏi John)
J: - Tôi không hẹn hò với anh ấy. (nhìn A)
Một lần nữa, J thì bối rối, S thì chẳng nói gì =))))
Fanboy tiếp tục:
A: - Tôi sẽ đặt một cây nến lên bàn. Sẽ lãng mạn hơn.
J: - Tôi không hẹn hò với anh ấy! (nhấn mạnh =)))
Trong khi J phản pháo lại liền “tôi không hẹn hò với
anh ấy” thì S (im lặng có chủ đích) không hề phản ứng và cư xử như “chuyện thường
ở phường” J)))
S lo J sẽ đói trong lúc đợi nên bảo J ăn nhiều, chẳng
thèm bận tâm J tiếp tục ngại ngùng. Sau đó chú chủ nhà hàng đem một ly nến ra thật, đặt xuống bàn xong còn dơ ngón cái "thumbs up" đầy ẩn ý. Có thể nói cặp đôi này đi đến đâu là thu phục
được fangirl/fanboy đến đó 😂
Màn thăm
dò đối phương =))
Đoạn này phải nói là: “Hãy trò chuyện theo cách của bạn,
và hiểu theo cách của chúng tôi”
Dưới ánh nến lung linh và không khí ấm áp trong nhà hàng, John cất tiếng:
J: - Người ta không có kẻ thù truyền kiếp
S: - Xin lỗi? (nhìn J khó hiểu)
J: - Trong đời thực. Không có kẻ thù truyền kiếp trong đời thực, không thể xảy ra.
S: - Sao lại không? Nghe khá là ngu ngốc.
J: - Vậy tôi đã gặp ai?
S: - Những người thực có gì trong..."đời thực" của họ?
J: - Bạn bè. Người họ biết, người họ thích, người họ không thích... Bạn gái, bạn trai.
S: - Vâng, vâng, như tôi nói, ngu ngốc.
J: - Vậy là anh không có bạn gái.
S: - Bạn gái? Không. Không phải lĩnh vực của tôi (nhìn ra phía cửa sổ quan sát mọi người).
J: Hmm. Ồ, phải rồi - John khựng lại - Anh có bạn trai không? Một người tốt, theo cách nào đó.
S ngắt lời: - Tôi biết là tốt mà - S nhìn J chăm chú.
J: - Vậy anh có bạn trai?
S: - Không (lắc đầu).
J: - Phải, ok (liếm môi). Anh không vướng bận, giống tôi. Được, tốt thôi.
Sherlock nhìn John một chút nghi vấn rồi tiếp tục quay qua nhìn cửa sổ, anh chợt nghĩ ngợi điều gì đó và quay mặt hướng về phía John:
S: - John, ừm, tôi nghĩ anh nên biết rằng tôi xem như mình đã kết hôn với công việc, và khi tôi còn thỏa mãn, tôi thực sự không tìm kiếm bất cứ...
J ngắt lời: - Không (lắc đầu), tôi...không yêu cầu. Không. Tôi chỉ nói rằng...mọi thứ đều ổn.
Hai người chăm chú nhìn nhau.
S: - Tốt. Cảm ơn.
HÚ HÉT @@ Đoạn hội thoại đầy ẩn ý quá!!!
Lúc J hỏi về bạn gái thì S phủ nhận liền, cái hỏi qua
bạn trai, J sợ kì thị nên bảo là “một người tốt thôi” thì S bảo “tôi biết là nó
tốt” (nghĩa là chuyện có bạn trai là tốt?! -> ủng hộ việc có bạn trai *v* )
Lúc J hỏi S có bạn trai không, S nói “không” thì mắt J
sáng rực lên, lại còn liếm môi (kiểu thèm thuồng?), (kiểu tui có cơ hội rồi?
*v*)
Khúc sau S nói lại với J như một lời đính chính rằng
anh không màng chuyện tình cảm, thì J lúng túng bảo “tôi không yêu cầu” như kiểu
sợ S hiểu nhầm là mình có ý định “mưu cầu hạnh phúc” nơi S chăng J)))))
Ôiiii, tình trong như đã mặt ngoài còn e…
Have
fun together
Sau khi chạy bộ rèn luyện thể lực cùng nhau thì hai
anh đã thân thiết hơn một chút. Họ chạy cùng nhau đuổi bắt tên sát nhân. Họ cười cùng nhau. Và Sherlock đã giúp John thoát khỏi thương tật tâm lý ở chân phải.
John cứu Sherlock
S đi theo tên sát nhân bởi sự kích thích của trí tò
mò. Đến cuối cuộc nói chuyện, S đã không thể cưỡng lại được cám dỗ và tham gia
trò chơi của tên sát nhân. Trong khi đó J đuổi theo tín hiệu định vị của chiếc
điện thoại để tìm anh, nhưng anh lại ở phía bên kia tòa nhà, chỉ có thể nhìn
qua một cái cửa số. Ngay trước khi S định uống viên thuốc, J đã bắn tên sát
nhân và kết thúc trò chơi.
Chúng
ta không biết liệu viên thuốc S chọn có phải là thuốc độc hay không, ai mới thực
sự ;à kẻ chiến thắng trò chơi may rủi này?! Tuy nhiên thay vì cơ hội sống
50/50, J đã cho anh 100% cơ hội sống :))) J chính là best luck của S
:3
Sherlock bao che cho John
Khi Lestrade hỏi S manh mối về người đã bắn chết
tên sát nhân, S rất hào hứng suy luận muốn bắt người đã bắn súng, S suy luận một tràng dài, chỉ đến khi vô tình liếc qua thấy J, anh bất động luôn. S miêu tả hết những đặc điểm của J, anh mới biết là J đã cứu mình.
Thế là để che dấu cho ân nhân của mình, anh trở mặt
như trở bánh tráng, quay ngoắt 180 độ và thái độ với anh cảnh sát =)))
Ban đầu khi Lestrade lại gần chiếc xe cứu thương, nơi Sherlock đang ngồi. Một người cứu hộ trong xe choàng một chiếc khăn lên người Sherlock, ngay lập tức, anh nói với Lestrade bằng giọng bực bội:
S: - Sao tôi phải dùng cái chăn này? Họ cứ đắp cái chăn
này cho tôi!
L: - Phải, dành cho cú sốc.
S: - Tôi không bị sốc.
Ban đầu anh bực mình ra mặt vì cứ phải trùm chăn,
anh khẳng định mình không bị sốc =)) Thế mà sau khi biết J cứu
mình:
S: - Thực ra…anh biết không, lờ hết nó đi.
L: - Gì cơ?
S: - Lờ hết nó đi! Nó chỉ là…ờ…cú sốc đang nói. (Giờ
anh lại bị sốc cơ đấy, chắc là sốc phản ứng chậm =)))
L: - Tôi vẫn còn câu hỏi.
S: (chặn họng anh cảnh sát) - Gì nữa đây? Tôi vẫn còn
đang sốc, nhìn xem, tôi phải dùng chăn. (nãy thì anh kì thị nó, giờ anh lấy nó
ra để làm bia đỡ đạn đấy :v )
Nói
xong, đi ra chỗ J thì anh quăng luôn cái chăn (tội nghiệp bé chăn :v )
Tới màn hai anh tâm tình, tym bay bay bay 💓
J: (…) (Giả vờ như mới biết chuyện)
S: - Bắn tốt đấy. (Anh biết hết rồi nhé, thoải mái đi
không cần dấu diếm =))
J: Khai ra hết luôn =))
S: - Anh ổn chứ?
J: - Vâng, tất nhiên, tôi ổn.
S: - Anh vừa giết một người.
J: - Ông ta cũng không phải là người tốt lắm.
S: - Đúng vậy. Ông ta là một tài xế tồi. Anh nên nhìn thấy tuyến đường mà ông ta đã dẫn chúng ta tới đây.
John bật cười lớn nhưng nhanh chóng kìm nhỏ tiếng mình lại.
J: - Dừng đi! Chúng ta không thể cười được. Đây là hiện trường vụ án. Ngừng đi.
S: - Vậy anh là người đã bắn ông ta.
J: - Nhỏ giọng xuống! (cố hạ giọng)
Cả hai cùng rảo bước cạnh nhau, rồi đột nhiên John dừng lại:
J: - Anh sẽ uống viên thuốc chết tiệt đó phải không?
S: - Đương nhiên là không. Đợi thời cơ. Biết anh sẽ xuất hiện.
J: - Không, anh không biết. Đó là cách anh đạt được sự kích thích, phải không? Anh mạo hiểm mạng sống của mình để chứng minh anh tài giỏi.
S: - Sao tôi phải làm thế?
J: - Vì anh là một tên ngốc.
Sherlock nhoẻn cười.
Tới cuối phim, biên kịch và đạo diễn đã khẳng định lại một lần nữa:
chúng tôi ship couple Johnlock...
...bằng một cảnh ánh mắt đưa tình của hai anh như này
Wow! Vậy là xong tập 1 (mới tập 1 nhưng đã dài như vậy rồi oimeoi @@), chúng ta còn một đoạn đường dài với couple này đấy.
Qua tập đầu tiên của series này, chúng ta có thể thấy rằng đội ngũ biên kịch và đạo diễn quả là cao tay, khi lồng ghép rất nhiều hint đẹp cho Johnlock, bố trí lực lượng fangirl/fanboy xuyên suốt từ đầu tới cuối phim, đội ngũ làm phim đáng yêu quá! Johnlock quả là may mắn quá đi mà!!!
Bên cạnh Johnlock, cộng đồng fangirl còn đẩy thuyền Mylock, Myjohn, Sherstrade,… mà chúng ta sẽ giành bài viết riêng cho họ vào lúc khác.
Ma God, mới tập 1 thôi mà tôi thấy 4 con thuyền bự rồi @@ bộ phim này quả là nguy hiểm.
Nhận xét
Đăng nhận xét